Giới thiệuĐọc thơ Khói của Từ Niệm, ta thấy chàng thơ đang rong chơi với khói và sương; với mưa và nắng; với mộng và thực; với tuyết trắng đồi hoang; với rêu trắng thời gian phủ lên từ nhật nguyệt; với suối mộng mưa ngàn; với gió vi vu lãng đãng cuối chiều; với phố xá đầy người mà trái tim hoang vắng, như "bình minh bừng ô cửa, em tôi hối hả đi, loanh quanh mòn cuộc lữ, bụi đỏ bóng thiên di. .
. ".
Và thơ là công phu miệt mài, mượn chổi trăng quét bụi; mượn gió ngàn rong chơi; mượn sen thơm pha trà trong cô tịch; mượn ngữ ngôn phô diễn ý không lời; mượn trần gian làm gác trọ kiếp người; đi không để dấu chân nơi khởi điểm; đến chẳng mệt gì tìm dấu vết tương lai; nhìn ráng chớp tà huy vỗ tay cười ha hả; ngụm trăng sao nuốt trọn mấy thiên hà, mặc hiện tại thiên di; mặc trần gian kẻ đến người đi, kẻ lên người xuống, kẻ thị người phi; ai ưa sống say cứ sống; ai ưa chết mộng, mặc để thỏa lòng: "gom hiện tại đốt làm tro quá khứ, bụi khói này là sợi nhớ mông lung, em hờ hững bước qua miền thực tại, để ráng chiều hóa vệt sáng trôi sông". Hay ta đồng cảm với chàng thơ: "gom sương trắng pha trà, thả tuổi già bên suối, mặc nhân tình thế thái, cùng gió sớm rong chơi".
Chơi chút thôi với mưa và gió; hỡi mưa thương đừng nặng hạt, làm nhạt nhòa Phật tính ở trong tâm; đùa chút thôi với gió giận, mặc bão bùng không lay đổ bình an!Khói là hơi bốc lên từ củi nóng, từ lửa nguội tro tàn; bốc lên từ nắng quái, mưa chang hay bốc lên từ những hạt bụi vui buồn, vinh quang hay tủi nhục; khói là khí tiết bốc lên từ tâm thức ngày đêm bùng cháy; từ cuồng khí tuổi xanh thịnh nộ, đối mặt trước vực thẳm đèo cao với muôn vạn chuyện đời ngang trái, hay khói là hơi bốc lên từ ký ức của một thời mà bao lữ khách đã bỏ rừng xanh kiếm tìm phố thị, ngủ say trên từng mộng tưởng mông lung, tự giam mình trong lâu đài tráng lệ, ngã tính phơi bày, chợt tỉnh thức, tâm ý tự trong, vượt sông xưa chỉ chớp mắt, vụt bước qua bên kia bờ thực tại. .
. thênh thang giữa cõi sống diễm ảo vô cùng!"Phật ngồi đó giữa nắng mưa thế sự, nhìn tà huy lên xuống dưới chân đồi, mây ôm đá mấy ngàn năm tịch mịch, vẫn như nhiên nghe nhân thế khóc cười".
Vậy, hỡi ai đủ duyên, xin mạnh dạng bước vào từng trang thơ của Khói; mặc để khói bụi ký ức bay vút giữa thiên diễn muôn trùng!Chùa Phước Duyên - Huế, Mùa An Cư, PL. 2562 - DL.
2018Thích Thái Hòa. .